Monday 9 March 2015

Các bạn đừng để người Hoa mua lại công ty của mình (Epoch Times)





Chi tiết
Được đăng ngày Thứ hai, 09 Tháng 3 2015 05:34

Ông David Kilgour trong buổi tọa đàm tại thư viện Václav Havel (Ảnh: Michal Kos/Epoch Times ČR)

Festival quốc tế chống chế độ độc tài Mene Tekel lần thứ IX đã diễn ra tại Praha trong tuần từ 23/2 đến 1/3 với chủ đề chính là Gia đình trong thời không có tự do. David Kilgour, cựu chuyên viên của Canada về châu Á và Thái Bình Dương, đã đến Praha với tư cách là khách mời danh dự của Festival. Ông đã có mười năm làm công tố viên, dành rất nhiều thời gian hoạt động trong lĩnh vực quyền con người.

Trong những năm chiến tranh lạnh, ông đã từng mang biểu ngữ "Hãy thả ngay Havel" đến cơ quan đại diện của Tiệp Khắc tại Canada. Từ năm 2006 đến nay, ông Kilgour, hiện đã 74 tuổi, chuyên nghiên cứu về vấn đề giết hại các tù nhân lương tâm ở Trung Quốc để lấy nội tạng, để sau đó cấy ghép cho các bệnh nhân giàu có của cả Trung Quốc và nước ngoài.

Chúng tôi (Epoch Times) đã phỏng vấn ông Kilgour vào ngày thứ sáu, vào ngày cuối chuyến đi của ông sang Séc, chúng tôi không chỉ hỏi về việc cắt nội tạng phi tự nguyện, mà cả về những mặt trái của việc kinh doanh tại Trung Quốc.

Ông Kilgour, ông từng nói rằng hệ thống chính trị của Trung Quốc được xây dựng trên một nền tảng là sự tham nhũng. Hiện nay, chúng ta đang là nhân chứng cho một sự cộng tác mang tầm cỡ lớn giữa các nhà chính trị Trung Quốc, Séc và các doanh nhân. Ông có cho rằng điều này có thể có ảnh hưởng xấu tới mức độ tham nhũng tại đất nước chúng tôi? Tôi không chỉ muốn nói tới tham nhũng về tài chính, mà còn tham nhũng trong đạo đức và trong các giá trị đạo đức.
Có, tôi cho rằng đây là điều hoàn toàn rõ ràng. Tôi có thể đưa ra cho các bạn hàng loạt các thí dụ về việc chính phủ Trung Quốc đã làm việc như thế nào. Việc đầu tiên mà họ thực hiện khi bước vào một đất nước nào đó là họ nhắm tới các chính trị gia. Càng cao càng tốt. Một khi nắm được thủ tướng chính phủ và đút được ông ta vào rọ, các chân rết sẽ mọc xuống dưới, bởi vì lúc bấy giờ thủ tướng sẽ lên tiếng: hãy thi hành những gì người Hoa yêu cầu. Họ đã chơi kiểu này ở rất nhiều nước. Họ luôn nhắm vào người ở vị thế cao nhất, tức là đã chứng tỏ được đây là cách đi của họ.
Tôi được biết Phó thủ tướng Trung Quốc Trương Gia Lệ người đã trực tiếp can hệ tới vụ đàn áp các thành viên môn tập Pháp Luân Công, đã tới dự hội nghị Séc - Trung năm ngoái. Tôi coi đây là một điều rất tai tiếng rằng dân tộc của Vaclav Havel lại đàm phán với người như vậy.

Chúng tôi phải ngừng kinh doanh với Trung Quốc hay sao?
Không, không phải ngừng. Các bạn cứ kinh doanh với Trung Quốc, nhưng hãy bán hàng cho họ, đừng để họ mua lại công ty của các bạn. Ở Canada, chúng tôi đã để họ mua công ty dầu mỏ tốt nhất của chúng tôi. Một công ty đầy tai tiếng là Tổng công ty Dầu khí Hải dương Trung Quốc CNOOC, đã mua nó. Giáo sư Peter Navarro ở đại học Havard đã làm một nghiên cứu cho thấy rằng vì buôn bán với Trung Quốc, Hoa Kỳ đã có 50 ngàn nhà máy phải đóng cửa, 20 triệu người đã bị mất việc làm.
Người phương Tây bị mất việc do các công ty dời sang Trung Quốc, nơi công nhân làm việc cả năm với 1-3 tuần phép và 12h làm việc mỗi ngày.
Tin tức của tuần báo Economist từ năm 2012 viết rằng, theo ước đoán của ngân hàng Trung ương Trung Quốc, trong khoảng thời gian từ giữa những năm 90 cho đến 2008, khoảng 16-18 ngàn các viên chức nhà nước và các quan chức điều hành các xí nghiệp nhà nước, đã bỏ trốn và mang theo khoảng 123 tỉ đô la (mỗi người khoảng 6 triệu đô la), tuần báo kết luận: vì tư bản nhà nước đã biến các công ty thành các cơ quan nhà nước, họ đồng thời tập trung và lũng đoạn quyền lực.
Tham nhũng và bạo lực hoành hành đến mức mà người nước ngoài và các công ty có trách nhiệm về xã hội phải tự hỏi, liệu ngày nay có thể kinh doanh hợp pháp ở Trung Quốc. Tất cả những ai cho rằng sẽ tốt hơn cho nhà nước nếu như có được sự móc nối với chính phủ Trung Quốc trên bình diện rộng, thì người đó không có thực tế.

Phải chăng chúng ta cần thận trọng với cả nước Nga hiện đang là mối đe dọa ngày một lớn dần ở châu Âu?
Tôi nghĩ là các bạn không nên kinh doanh với bất cứ đất nước nào không có trật tự pháp luật. Trung Quốc chắc chắn không phải là nhà nước pháp quyền. Clive Ansley, một luật sư với 15 năm hành nghề tại Thượng Hải, trước đây 7 năm đã phát hiện rằng tất cả các quan tòa Trung Quốc đều nhận được hướng dẫn mà theo đó sẽ không một người nước ngoài nào được xử thắng kiện. Điều đó là quá sức ông, ông nghĩ, làm sao mà tôi có thể nói với khách hàng của mình rằng ra đến tòa các vị sẽ thua kiện bởi các vị là người nước ngoài?
Một ví dụ khác - McDonald đã mở một quán ăn đầu tiên và là lớn nhất của mình ở Bắc Kinh, quán quả thật rất lớn. Cách đây khoảng 15 năm, có thể 20 năm. Họ có hợp đồng trong 20 năm. Sau khoảng một năm, chính phủ đã đến và nói: các anh hãy dọn đi và đi khỏi đây, chúng tôi bán khoảng đất này cho các nhà phát triển xây dựng. Một khi McDonald không có được sự bảo trợ về mặt pháp lý, thì người khác làm sao mà có được điều đó?
Không thể kinh doanh ở xứ không có trật tự pháp luật. Nước Nga về cơ bản vẫn không có sự trật tự phát luật. Bản thân tôi bị cấm nhập cảnh vào Nga. Các bạn có biết vì sao? Bởi vì cuốn sách mà tôi cùng viết với David Matas - là về Trung Quốc, nước Nga không hề được nhắc tới trong cuốn sách này - bị Nga coi là "văn học khủng bố". Vì vậy cả hai chúng tôi đều bị cấm nhập cảnh tại Nga. Thật ra tôi coi điều này như là một kiểu biểu dương danh dự (cười)

Ông thấy tương lai Trung Quốc thế nào? Cộng sản sẽ sụp đổ hay họ sẽ thành những người lãnh đạo thế giới, nếu như chúng ta chỉ nói đến ít ra hai quan điểm thường được đưa ra?
Tôi cho rằng dân chủ sẽ đến với Trung Quốc sớm hơn nhiều so với rất nhiều người nghĩ. Ví dụ ở Canada có ai đó đã nói rằng sau 200 năm nữa bức tường Berlin mới đổ, mà đó là vào những năm 80. Không ai ngờ chuyện gì sẽ xảy ra ở Đông Âu. Không ai tiên đoán được mùa xuân Ả rập - dù không hẳn là đã thành công đến thế - và tương tự cả đến bây giờ các "chuyên gia" vẫn khẳng định, nền dân chủ không thể vận hành được trong nền văn hóa Trung Quốc. Liệu họ có biết về Đài Loan? Nền dân chủ ở đây vận hành rất tốt. Tôi đã theo dõi những lần bầu cử cuối cùng và thấy rất công bình.

Chúng tôi ở Séc có thể làm được những gì để hỗ trợ trong vấn đề cắt nội tạng phi tự nguyện đối với các nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc?
Các bạn có thể làm được rất nhiều việc. Nhờ có Vaclav Havel và nhiều khuôn mặt khác, trên thế giới, các bạn là tấm gương về mặt đạo đức, và như thế các bạn có thể chỉ cho các nước khác thấy, các bạn đang sẵn sàng thực hiện một việc gì đó. Ví dụ các bạn có thể nói rằng sẽ không một người Séc nào không được phép mua nội tạng từ một nước khác, các bạn có thể từ chối cấp thị thực cho các bác sĩ Trung Quốc sang nước các bạn dự hội nghị, hoặc có thể cấm bác sĩ của các bạn đi sang Trung Quốc.

Có vẻ không có nhiều người Séc đi sang Trung Quốc vì nội tạng, thậm chí có khi chẳng có ai, và như thế thì các bước đi mà ông vừa nói trên đây, chỉ là hành động tượng trưng. Ý nghĩa của hành động ấy là gì?
Rằng các bạn sẽ cho thế giới thấy là trong chiều hướng này, cùng với Israel, các bạn là các dân tộc đi đầu trên thế giới. Rằng các bạn sẽ phê duyệt đạo luật cấm người Séc mua nội tạng từ những người trung gian, cấm sử dụng nguồn cung cấp nội tạng bất hợp pháp. Như các bạn đã nói, có vẻ sẽ không có nhiều người đi sang nước khác vì nội tạng, nhưng dẫu vậy chúng ta vẫn có thể bật lên cho thế giới một tín hiệu là chúng ta sẵn sàng thực hiện hành động tượng trưng này.
Một việc nữa mà các bạn có thể làm là cho đăng trên trang web của Bộ Ngoại giao rằng nếu như các bạn sang Trung Quốc tìm nội tạng thì rất có thể đó chính là nội tạng của một người đàn ông hay đàn bà đã không làm bất cứ điều gì phi pháp.

Nếu như sẽ có nhiều nước làm được việc này, liệu sẽ thay đổi được cả Trung Quốc?
Sẽ thay đổi được chứ! Bạn có hình dung được báo chí mỗi khi có điều gì tương tự được phê duyệt và mỗi khi có một nhân viên ngoại giao Trung Quốc đặt chân tới Praha hay bất kỳ đâu đó khác trên thế giới, người ta sẽ đi theo ông ta và thắc mắc: tại sao các ông lại giết các công dân của mình để lấy nội tạng? Và điều này sẽ được lan truyền đến tận Bắc Kinh và theo thời gian, và tôi hy vọng điều này sẽ sớm xảy ra, Bắc Kinh sẽ tuyên bố rằng vụ này đã làm tổn hao rất nhiều danh tiếng và đã mang đến cho họ những bài bình luận xấu trên thế giới.

Các bác sĩ Trung Quốc mà đã từng tham gia lấy nội tạng, có cảm thấy hối hận?
Các bác sĩ này đã giết người hàng loạt. Tôi nghĩ rằng vị bác sĩ phát xít Mengele có lẽ sẽ tự hào với những gì các bác sĩ này đã làm. Họ được trả hàng trăm ngàn đô la Mỹ (hàng năm). Huang Jiafu, bộ trưởng Bộ Y tế lúc bấy giờ (nay là người đứng đầu chương trình cấy ghép nội tạng) đã nói rằng trong năm 2012 ông ta đã có 500 ca mổ gan. Sẽ không bao giờ ông ta thú nhận nội tạng này là của các thành viên Pháp Luân Công, ông ta chỉ nói đó là của tù nhân. Theo quan niệm của tôi, những người đã thực hiện các ca phẫu thuật này, đã phản bội lại sứ mạng của chính mình.

Ông đã đi khắp nơi trên thế giới và cố gắng ngăn chặn việc giết người để lấy nội tạng. Hiện nay, ông đã đạt được những kết quả gì?
Rất nhiều việc đã được thực hiện. Ví dụ như Liên minh châu Âu đã thông qua quyết định lên án việc lấy nội tạng từ các thành viên Pháp Luân Công và các tù nhân lương tâm. Chúng tôi đã đến nhiều nước tại châu Âu - cộng hòa Ireland, Wales, Scotland, Pháp, Đức, thậm chí năm ngoái chúng tôi đã đến Hy lạp và đã nói chuyện với những người trong ngành Y tế. Nhận thức về vụ việc này đang tăng dần. Tôi nghĩ rằng chúng ta đang tiến gần tới điểm gãy, thời điểm mà chính phủ Trung Quốc sẽ tuyên bố rằng vụ việc này làm họ quá mất thể diện. David Matas trước đây mấy tuần đã xếp vụ việc này ngang holocaust... Áp lực đang ngày một lớn, đến một lúc nó sẽ gãy. Tôi hy vọng điều đó sẽ sớm đến.

Nguồn: Ondřej Horecký- velkaepocha.sk
Người dịch: Thanh Mai - vietinfo.eu





No comments:

Post a Comment

View My Stats