(Mình
không viết thì ai viết ?)
Khi
một xã hội chết lâm sàng.
Xã
hội Nga thời Sô-viết đã chết lâm sàng nếu chỉ có
một khoa học gia Sakharov mà không có nhà trí thức
Sakharov.
Khoa
học gia Sakharov lẫy lừng trong xã hội Sô-viết vào thập
niên 60 sau khi thành công thử nghiệm quả bom nhiệt nguyên
tử đầu tiên, Tsar Bomba, với sức tàn phá 50Mt, vượt xa
mọi trái bom khác hiện hữu trên thế giới. Sakharov là
niềm hãnh diện không chỉ của dân tộc Nga mà còn là
bằng chứng vượt trội về khoa học của xã hội chủ
nghĩa đối với xã hội tư bản Tây phương.
Nhưng
nếu không có một nhà trí thức Sakharov, trong thập niên
60, thì giới quân phiệt Nga đã thống lĩnh quyền hành,
tất cả kỹ nghệ của Nga đã trở thành kỹ nghệ quốc
phòng, thế giới đã có thể chìm dưới biển lửa chiến
tranh hay ngập ngụa trong địa ngục cộng sản.
Cũng
nếu không có nhà trí thức Sakharov, trong thập niên 70,
thì xã hội Nga đã trở thành một quần đảo ngục tù,
không chỉ ở Siberie, mà ở toàn lãnh thổ Liên bang
Sô-viết.
Nhưng
một con én Sakharov không làm lên nổi mùa xuân. Sakharov
cuối cùng bị đảng cộng sản Nga tước mọi danh dự
của « người cha bom H » đồng thời giam lỏng ông này ở
Gorki. Ông bị lưu đày trên chính quê hương của ông.
Nhưng cũng do đó mà Liên bang Sô-viết lần hồi rệu rã,
tự sụp đổ như một thân cây mục nát. Thật là thê
thảm, vì đã không nghe những lời cảnh báo như là tiên
tri của Sakharov từ hơn ba thập niên trước.
Giới
khoa học gia sau này có thể đôi khi nhắc đến nhà vật
lý Sakharov, nhưng nhân loại luôn nhớ đến một nhân cách
trí thức vĩ đại Sakharov. Và dân tộc Nga hôm nay sẽ
buồn biết bao nhiêu nếu không có giải Nobel hòa bình của
nhà trí thức Sakharov năm 1975.
Xã
hội Sô-viết đã yên mồ yên mả, nhưng điểm son trí
thức Sakharov vẫn còn tồn tại mãi mãi.
Xã
hội Pháp lẽ ra cũng đã chết lâm sàng, nếu vụ án
Dreyfus, không có những người có uy tín như thủ tướng,
dân biểu, nhà văn, nhà báo... lên tiếng bênh vực.
Dreyfus, cùng với công lý, sẽ phải chết do bộ máy
nghiền là tập đoàn hữu phái và giới quân phiệt Pháp
thời hậu bán thế kỷ 19. Những người lên tiếng bênh
vực trong vụ Dreyfus đều có địa vị quan trọng trong xã
hội. Họ lên tiếng không phải vì danh tiếng, tiền
bạc... ngược lại, họ bị đe dọa bắt bớ. Emile Zola
phải đi tị nạn sang Anh.
Khoa
học gia Sakharov vẫn chỉ là một khoa học gia, nhà báo
Emile Zola vẫn là một nhà báo, nếu quí ông này chấp
nhận một xã hội hoang dã cá lớn nuốt cá bé, sống
chết mặc bây, công lý là ý muốn của cường quyền,
bạo chúa. Vị trí trong xã hội của Sakharov thời đó
được tầng lớp lãnh đạo quí trọng biết bao nhiêu.
Emile Zola, Clémenceau, Léon Blum, Jean Jaurès... đều là những
người có địa vị và tiếng tăm trong xã hội Pháp.
Nhưng vì lương tri, những người này chấp nhận mọi
hiểm nguy và mất mát cho chính đời sống của của họ.
Họ lên tiếng chống lại những quyết định bạo ngược
của người cầm quyền, bênh vực cho những giá trị mà
họ xem là cao đẹp trong xã hội. Emile Zola cùng bè bạn
khởi động phong trào trí thức trên thế giới. Xã hội
nước Pháp ngày càng tiên tiến, văn minh hơn.
Thật
là cao quí biết bao nhiêu hai tiếng trí thức !
Còn
xã hội Việt Nam nếu không chết lâm sàng thì cũng là
một xác ướp, còn phần xác mà không có phần hồn.
Khi
mà « dân oan » đã trở thành một tầng lớp rộng lớn
trong xã hội thì xã hội đó đã mục nát, rệu rã. Khi
mà người yêu nước, bất đồng chính kiến với đảng
CSVN, cho dầu chỉ mới lên tiếng một cách ôn hòa, thì
bị trù dập, tù đày... xã hội đó là một xã hội đang
hấp hối. Trong một xã hội, khi mà công an càng lộng
quyền thì công lý của xã hội đó càng tiêu điều. Công
lý thể hiện cho đạo đức, lương tri và lương tâm. Khi
công lý đã chết thì xã hội đó chỉ còn là một xác
không hồn. Chân lý không còn thì xã hội đó là xã hội
của những tên lưu manh, điểu giả.
Những
người được trọng dụng với tầm cỡ Sakharov ở Việt
Nam không hề thiếu. Nhưng không hề thấy ai lên tiếng.
Đâu
cần đến kiến thức chuyên môn để thẩm định các
việc đó đúng hay sai ? Người ta chỉ cần một chút can
đảm.
Người
ta thẩm định một khoa học gia qua thành quả của công
trình nghiên cứu nhưng người ta thẩm định một trí
thức qua thái độ của người này.
Để
xã hội Việt Nam không chết lâm sàng, những người có
địa vị trong xã hội cần phải tỏ thái độ, cần phải
lên tiếng nói khi cần thiết. Những người này không dám
nói thì ai dám nói ? Không ai dám nói, tất cả đều vô
cảm, hèn, thì xã hội đã chết lâm sàng.
-------------------------
9-12-2014
Đầu
tuần bắt một người bịnh. Cuối tuần bắt một người
tật. Hai người (kẻ bịnh người tật) đều bị bắt
cùng một tội (điều 258) : « bắt quả tang » đang xâm
phạm quyền và lợi ích của người khác.
Vợ
ông mang tật lên tiếng phản biện, vì bà là chứng nhân
vụ bắt chồng bà : người ta đang ngồi viết văn thì «
quả tang phạm tội cái gì » ?
Còn
ông bị bịnh, ông có viết (hay làm) cái gì đâu mà bị
bắt « quả tang » ?
«
Quả tang » phạm tội là bắt tận tay người đó đang có
hành vi phạm tội.
Tức
là, bên côn an chưa chứng minh được người ta có tội,
chứ đừng nói đến chuyện người ta « quả tang » phạm
tội !
Bắt
bớ, giam cầm một người bị bệnh tật, cho dầu chỉ để
điều tra, là đã thể hiện sự ác độc, vô nhân đạo
của chế độ. Bắt bớ người khi chưa chứng minh được
tội trạng là lạm dụng quyền lực, điều chỉ có ở
các xứ chậm tiến, luật lệ còn trong thời kỳ bán
khai.
Trong
khi ngoài xã hội tội phạm dầm dề, bằng chứng sờ sờ
thì không thấy ai đứng ra thi hành luật pháp.
Một
vài thí dụ : điều 78, « phản bội tổ quốc ». Lãnh
đạo CSVN đầu thập niên 90, nhân Hội nghị Thành Đô đã
nhìn nhận chủ quyền của TQ các đảo HS và một số đảo
thuộc TS đã chiếm của VN trước đó bằng vũ lực. Tôi
này đã qui định rõ ràng như sau : « cấu kết với nước
ngoài nhằm gây nguy hại cho độc lập, chủ quyền, thống
nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc… »
Côn
an đâu sao không còng đầu những tên phản bội tổ quốc
này đi ? Họ phạm tội quả tang đó chớ ?
Điều
251: « Tội hợp pháp hoá tiền, tài sản do phạm tội mà
có ».
Thử
nhìn tài sản của toàn thể cán bộ CSVN. Những người
này, với mức lương của họ, không thể có được những
cơ ngơi như vậy được.
Nguồn
gốc tài sản này đến từ đâu ? Nếu không do tham nhũng,
hối mại quyền thế, lạm dụng chức vụ… thì từ đâu
mà có ? Cũng phạm tội « quả tang » đó chớ ?
Tại
sao không bắt họ đi ?
Luật
pháp là để bảo vệ người dân. Người dân có quyền
làm những điều mà luật pháp không cấm. Muốn bắt
người ta, trước hết là phải chứng minh người ta có
tội. Hai ông, ông tật bị bắt lúc đang viết văn. Ông
bịnh bị bắt lúc đang « không làm gì hết ».
Khi
dùng côn an dùng từ « bắt quả tang » là đã ngồi xổm
lên pháp luật rồi.
Còn
việc tìm bằng chứng để chứng minh hai ông này phạm
tội « xâm phạm lợi ích nhà nước » khó còn hơn lên
trời. Ngoại trừ côn an vỗ ngực tự xưng « tao là luật
».
Nói
thật, tôi không biết hai ông này là ai. Tôi cũng chưa hề
vào blog mấy ông này để đọc các bài viết của họ.
Nhưng
chắc chắn một điều rằng các bài viết được chọn
đăng lên blog hai ông này, cho dầu tệ hại tới đâu thì
nó cũng có ít nhiều giá trị về văn hóa, tư tưởng.
Hay ít ra là cho thiên hạ thấy được quyền « tự do
ngôn luận » của người dân ở VN được thể hiện một
cách bình thường. Tức là, nói chung, các bài viết thể
hiện tình yêu nước (theo cách) của các tác giả.
Nói
họ « xâm phạm lợi ích nhà nước » thật là chuyện
tiếu lâm, chỉ có trong nền cộng hòa chuối !
No comments:
Post a Comment