Mon,
12/08/2014 - 03:46 — ledienduc
Có
những nhà văn, nhà báo trong chế độ cộng sản Việt
Nam muốn hệ thống chính trị thay đổi theo hướng dân
chủ hoá để xã hội Việt Nam tử tế hơn, giảm bớt
bất công và tệ nạn tham nhũng, cựa quyền làm mục rữa
bộ máy nhà nước và uy tín lãnh đạo của Đảng Cộng
sản Việt Nam (ĐCSVN).
Những
người này không thuộc giới đối lập, bất đồng chính
kiến, cũng không đứng trong hội đoàn hay nhóm tranh đấu
nào.
Họ
đưa ra những cảm xúc, nhận định mang tính phản biện
về các sự kiện xảy ra để dư luận có cái nhìn đúng
mực. Họ không có tư tưởng chống đối nhà nước xã
hội chủ nghĩa, bởi vì bản thân họ có những liên hệ
mật thiết, một quá trình phục vụ, thậm chí là những
người lính đã cầm súng bảo vệ chế độ. Nếu ý
tưởng của họ muốn"dùng cán bút làm đòn xoay chế
độ", thì cái sự "xoay" này cũng chỉ là
mong ước một sự chuyển đổi chủ trương, chính sách
tích cực của ĐCSVN.
Lực
lượng này khá đông, chúng ta có thể kể đến môt số
người nổi bật, như nhà báo Trương Duy Nhất, nhà văn
Phạm Viết Đào, nhà nghiên cứu Hán Nôm Nguyễn Xuân
Diện (blogger Chú Tễu), nhà báo Phạm Chí Dũng, nhà báo
Nguyễn Hữu Vinh (tức blogger Anh Ba Sàm), giáo sư Hồng Lê
Thọ (tức blogger Người Lót gạch) và nhà văn Nguyễn
Quang Lập (blogger Quê Choa), v.v...
Nhà
văn Phạm Viết Đào vừa mới ra tù, nhà báo Trương Duy
Nhất đang thụ án tù hai năm, nhà báo Nguyễn Hữu Vinh đã
có cáo trạng và chờ ngày xét xử, giáo sư Hồng Lê Thọ
vừa mới bắt 10 ngày nay và và nhà văn Nguyễn Quang Lập
bị bắt ngày 6 tháng 12 năm 2014. Tất cả đều bị cáo
buộc vi phạm điều 258 Bộ Luật Hình Sự, tức là "lợi
dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của
Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công
dân".
Những
người nói trên đây khi đặt bút viết đã thiết lập
cho mình một hành lang an toàn, không hẳn vì họ sợ hãi,
mà vì sự tồn tại.
Nhà
văn Nguyễn Quang Lập (Bọ Lập) viết:
"Bọ
Lập không có khả năng và trình độ để khai dân trí,
chấn dân khí nhưng lại có khả năng dùng blog Quê Choa
làm con thuyền chuyên chở SỰ THẬT đến với dân. Làm
anh nhà văn luôn mồm nói về nhân nghĩa, về cái tâm, về
sống vì dân viết vì dân vân vân và vân vân… vô lẽ
lại đắp tai cài trốc trước lời kêu gọi khẩn thiết
của tiền nhân? Thế thì hèn quá! Thế thì thà vứt bút
đi về nhà ôm đít vợ còn hơn suốt ngày ngửa mặt
ngóng chờ giải thưởng nọ danh hiệu kia, không thèm biết
đến dân tình khốn nạn thế nào, đất nước điêu đứng
ra sao. Sống thế khác gì an phận làm con chó giữ nhà cho
chủ, mong chờ chủ xón ra giải thưởng nọ danh hiệu kia
để vui sướng vẫy đuôi liếm láp?
Bọ
Lập từ trước đến nay không theo ai không chống ai, và
sẽ không theo ai không chống ai, vì đó không phải việc
của nhà văn. Trước sau bọ Lập xin làm một người lái
đò nhỏ chở con thuyền SỰ THẬT đến với dân, chỉ
vậy thôi, không có gì khác.
Nhân
đây cũng xin báo: Bọ Lập xin rút tên mọi hội hè đoàn
thể mà bọ đã có tên trước đến nay, từ Hội nhà văn
đến Văn đoàn độc lập, từ Hội sân khấu đến Hội
điện ảnh v.v. Bọ Lập không thích và chả phục Cao Hành
Kiện nhưng rất mê câu nói này của ông: Sáng tạo văn
học là một hoạt động đơn độc mà không một phong
trào nào, một phe nhóm nào có thể giúp được, ngược
lại nó rất dễ bị những thứ đó giết chết. Chỉ khi
nhà văn là một cá nhân biệt lập, không thuộc về một
phe nhóm, trào lưu chính trị nào thì hắn mới có được
tự do hoàn toàn".
Nhưng
cái ranh giới an toàn mà nhà văn Nguyễn Quang Lập đặt
ra quá mong manh truớc một mục tiêu lớn là chuyên chở
sự thật đên với nhân dân, trong khi chế độ cộng sản
được xây dựng trên bạo lực và dối trá. Chỉ chuyển
tải sự thật thôi cũng đã đi ngược lợi ích sống còn
của nó.
Blog
Quê Choa đã đạt tới hơn 100 triệu lượt bạn đọc
truy cập, con số khá ấn tượng và dĩ nhiên gây khó chịu
cho nhà cầm quyền. Chỉ cần một sự thật được chuyển
tới nhiều triệu bạn đọc sẽ có khả năng lột trần
sự dối trá của bộ máy tuyên truyền của chế độ ở
quy mô rộng. Nó có sức công phá khó lường. Trong màn
đêm bưng bít, nhồi sọ của nhà cầm quyền, nói thật
cũng chính là thắp lên một ngọn đèn, là "khai dân
trí, chấn dân khí", một yếu tố quan trọng của
tiến trình dân chủ.
Chính
ông cũng hiểu được điều này và đã nhận định rằng,
"Muốn
khai dân trí, chấn dân khí trước tiên và trên hết phải
cho dân biết SỰ THẬT. Chỉ có cách đó, không có cách
nào khác".
Nhà
văn Nguyễn Quang Lập đã từng tham gia quân đội từ 1980
- 1985, sau khi rời quân ngũ ông có thời gian làm báo. Ông
là hội viên của Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nghệ sĩ
Sân khấu Việt Nam, Hội Điện ảnh Việt Nam và Hội Nhà
báo Việt Nam.
Ông
là nhà văn có tài, là cây bút biên kịch nổi tiếng
trong giới điện ảnh, cộng thêm kinh nghiệm báo chí,
viết Blog, ông thực sự là tham gia vào mặt trận truyền
thông của xã hội. Mặc dù sau tai nạn giao thông, sức
khoẻ có hạn, nhưng ông viết rất khoẻ, dường như blog
Quê Choa cập nhật liên tục mọi vấn đề thời sự nóng
bỏng đang diễn ra ở Việt Nam và đôi khi cả của thế
giới. Có nhiều bài của do nhà văn viết với ngôn ngữ
bình dân, hài hước mà thuyết phục, nhưng cũng nhiều
bài ông đăng lại lấy từ các nguồn khác, kể cả các
bài lấy từ báo chí của nhà nước, tạo ra một dòng
thông tin đa chiều. Nội dung các bài hầu hết chừng mực,
ôn hoà, nếu không nói là có tính xây dựng.
Nhà
báo Huỳnh Ngọc Chênh nhận xét:
"Bọ
đau đáu với nổi đau của người dân đang đứng trước
họa xâm lăng phương Bắc, Bọ đau với nổi đau người
dân oan mất đất, người dân bị xử oan sai. Bọ căm
phẫn trước nạn tham ô nhũng nhiễu gây tổn hại cho đất
nước. Những lần ngồi với chúng tôi Bọ nói tại sao
đất nước chúng ta đủ các điều kiện để nhanh chóng
vươn lên giàu mạnh mà lại cứ lẹt đẹt thua kém thiên
hạ như thế này. Bọ rất hy vọng vào chuyện các lãnh
đạo sẽ sớm giác ngộ, hy sinh lợi ích riêng, lợi ích
bè nhóm để thay đổi chính sách đưa đất nước đi lên
cho nhân dân bớt lầm than".
Tôi
ngỡ ngàng và ngạc nhiên khi biết tin ông Nguyễn Quang Lập
bị bắt. Một người có cái tâm của một người tử
tế, đàng hoàng và nỗi day dứt trước xã hội đầy rẫy
bất công, tham nhũng, đạo đức xuống cấp nghiêm trọng,
như ông - thật đáng quý giữa một rừng bút nô của chế
độ. Ông đã làm theo tiếng gọi trách nhiệm của một
trí thức có lương tri.
Tuy
nhiên, nhà văn Nguyễn Quang Lập đã nhầm. Không có
hành lang nào tuyệt đối an toàn cả. Chế độ cộng sản
không có khả năng nhìn nhận sự thật để phục thiện,
thay đổi, mọi thứ có vẻ như được thả lỏng chỉ là
mị dân, lừa bịp dư luận.
Bất
kỳ một yếu tố nào mà chế độ thấy rằng có thể
gây ảnh hưởng lớn lên ý thức chính trị khác luồng
tuyên truyền đối với xã hội đều bị tiêu diệt.
Huống hồ là ông, với hàng triệu người mến mộ! Cho
dù ông là đứa con đẻ của chế độ, một cây bút tài
năng, đã đóng góp không nhỏ cho nền văn hoá, nghệ
thuật của đất nước. Bắt ông, nhà cầm quyền cộng
sản Việt Nam thể hiện sự hung hăng, rối trí, hèn nhát
và bạc bẽo.
Dù
sao ông cũng đã rất can đảm, ý thức trước hậu quả
việc làm của mình, khi ông nói vợ lúc công an đưa ra
khỏi nhà "Em
yên tâm, nếu 9 ngày anh không về thì khoảng 3 năm".
Đúng là một khí phách lớn!
©
Lê Diễn Đức
No comments:
Post a Comment